Có người thợ dựng thành đồng Đã yên nghỉ tận sông Hồng, mẹ ơi Con đi dưới một vòm trời Đau thương nhưng vẫn sáng ngời lòng tin Đã ngừng đập một quả tim Đã ngừng đập một cánh chim đại bàng Nỗi đau vô tận thời gian Nhớ thương nhưng chớ lệ tràn đẫm mi Hành trang Bác chẳng có gì Một đôi dép mỏng đã lì chông gai Cho con núi rộng sông dài Cho con lưỡi kiếm đã mài nghìn nǎm Cho con những ánh trǎng rằm Có quà có bánh lời thǎm ân tình Bác là Bác Hồ Chí Minh Qua lòng Bác thấu nghĩa tình bạn ta Nhẹ nhàng nên Bác đi xa Bác đi đi mãi vượt qua biên thùy Tiếc rằng trước lúc chia ly Con chưa thấy được dáng đi của Người Hẳn trong đôi mắt sáng ngời Vẫn nguyên vẹn một khoảng trời phương Nam Con qua Cẩm Lệ sông Hàn Ngũ Hành Sơn đứng mơ màng bóng Cha Hỡi Người những đất cùng hoa Tấm thân hai cuộc xông pha trường kỳ Hàng cây Bác đã xanh rì Bóng râm tỏa mát đường đi loài người Bác gieo giống bốn phương trời Một ngòi bút cũng sáng ngời lưỡi lê Bác nằm lòng trải ven đê Quả tim khuya sớm đi về miền Nam Bác đi dưới rặng dừa lam Bác đi tóc trắng vườn cam chín vàng Cầu treo lắt léo Bác sang Bác bước nhẹ nhàng như thuở còn trai Bác như ánh nắng ban mai Chiếu soi bãi rậm truông dài con đi Những hòn núi đá gan lì Sát vai đứng trụ dưới vì sao xanh. Những nòng súng thép long lanh Gạt sương rẽ lá bǎng nhanh dập dồn Bạn từ bãi biển Hirôn Bạn còn đến kịp để hôn Bác Hồ Mà con trông đợi Bác vô Ngắm phương Bắc nhớ Thủ đô quặn lòng Con xin gửi nắm đất nồng Chắn che giữ nước sông Hồng đương lên Cho con làm một mũi tên Xòe nǎm cánh nhọn giương trên thành đồng Việt Nam ơi giống Tiên Rồng Bốn nghìn nǎm lấy máu hồng làm hoa Gửi lòng con đến cùng Cha Chiến công đất nước kết hoa triệu vòng. | |