Không có chỗ cho “Bác gái” đứng à?
Ngày 26 tháng 12 năm 1956, Bác Hồ đã tiếp hơn 300 đại biểu
phụ nữ Thủ đô tại Phủ Chủ tịch. Họ là những phụ nữ ưu tú, gồm đủ các thành
phần: Công nhân, nông dân, trí thức, tiểu thương, học sinh, các tôn giáo, phụ
nữ miền Nam tập kết ra Bắc và các gia đình có công với cách mạng. Được đi gặp
Bác, ai cũng tươi cười hớn hở, diện những bộ quần áo đẹp nhất.
Sau khi nói chuyện và căn dặn các đại biểu phụ nữ, Bác vui
vẻ chỉ vào những đĩa bánh, những đĩa kẹo bày trên bàn và bảo:
- Các cô ăn bánh, ăn kẹo đi. Cô nào có cháu bé thì mang về
cho cháu; có chồng thì mang về cho chồng; có người yêu thì mang về cho người
yêu, nói là quà của Bác Hồ.
Được lời của Bác, mọi người phấn khởi chia nhau bánh, kẹo.
Nào bây giờ Bác cháu ta ra chụp ảnh.
Mọi người cùng kéo cả ra thềm Phủ Chủ tịch. Chị nào, cô nào
cũng muốn được đến gần Bác để chụp ảnh. Bác bảo:
- Ai cũng muốn đứng gần Bác cả thì không có chỗ cho “bác
gái” đứng à?
Mọi người còn chưa hiểu “bác gái” nào Bác đã kéo bác sĩ
Trần Duy Hưng, Chủ tịch thành phố Hà Nội lại bảo: “Bác gái đây!”.
Tất cả mọi người cười vui vẻ. Bác nói tiếp:
- Bây giờ những cô nào đứng phía trước thì ngồi xuống, để
những người đứng phía sau được rõ mặt hơn.
Mọi người răm rắp vâng theo lời Bác.
Nhà nhiếp ảnh bấm liền mấy “pô” ảnh. Ai cũng nghĩ: Chụp ảnh
xong sẽ được chào Bác ra về. Nhưng đến khi quay lại, Bác đã không đứng đó nữa
làm mọi người vô cùng luyến tiếc.
Các chú ấy nói có đúng không?
Chủ nhật trước ngày 2 tháng 9 năm 1958, một số chị em trong
cơ quan Thành hội Phụ nữ đã đi phố sắm sửa cho ngày lễ. Nhưng khu tập thể vẫn
đông vui vì hôm đấy không chỉ có các ông chồng về chơi, mà nhiều chị em còn đón
cả bố mẹ ở quê ra dự ngày hội lớn ở Thủ đô. Mọi người không ngờ đã được Bác Hồ
đến thăm. Xe vừa đỗ, Bác nhanh nhẹn bước xuống. Các chị trong cơ quan mừng quá,
ùa ra đón, mời Bác vào phòng khách, nhưng Bác không vào mà nói:
- Không, Bác chưa vào phòng khách. Các cô cứ để Bác đi xem
các cô ăn ở thế nào đã.
Bác đi qua sân, qua dãy nhà tập thể xuống thẳng bếp, hỏi
thăm việc nấu nướng và khen ngợi chị em cấp dưỡng giữ gìn bếp núc sạch sẽ. Đến
thăm nhà trẻ nhưng là ngày nghỉ, các cháu ở nhà, Bác nhìn qua cửa thấy nhà trẻ
sạch bong, Bác gật đầu tỏ ý hài lòng. Bác thấy ngoài sân có một số cán bộ nam
giới, Bác hỏi anh em:
- Cơ quan phụ nữ sao lại có các chú ở đây?
- Thưa Bác, hôm nay là Chủ nhật, chúng cháu về thăm gia
đình ạ!
Bác hỏi lại:
- Các chú chỉ về thăm thôi à? Các chú về phải giúp đỡ các
cô ấy việc gì chứ!
- Thưa Bác, chúng cháu có giặt giũ, bế con, dọn dẹp
nhà cửa đấy ạ!
Bác quay lại hỏi các chị em:
Thế nào, các chú ấy nói có đúng không?
- Thưa Bác, đúng ạ!
Tất cả vui vẻ cười rộ lên sung sướng theo cái gật đầu, bằng
lòng của Bác. Lúc ấy Bác mới đi vào phòng khách và hỏi thăm sức khỏe, tuổi tác
của mấy cụ già, rồi căn dặn các chị em làm việc tốt, riêng với các cô giữ trẻ,
Bác nhắc nhở:
- Các cháu là mầm non của Tổ quốc, là tương lai của xã hội,
các cô phải trông nom dạy dỗ các cháu cho chu đáo.
Eo ơi, tướng giặc, sợ quá!
Trong đời mình, nghệ sĩ ưu tú Lệ Thanh đã nhiều lần vinh dự
được vào Phủ Chủ tịch hát và cũng đồng nghiệp biểu diễn phục vụ Bác. Đầu năm
1967, Đoàn Kim Phụng đã biểu diễn vở Kiều Nguyệt Nga để Bác xem. Về lần biểu
diện này nghệ sĩ Lệ Thanh kể:
“Chúng tôi chọn màn đầu của vở Kiều Nguyệt Nga vì muốn để
Bác được nghe nhiều làn điệu và vui. Tôi đóng vai Lục Vân Tiên. Các vai khác
cũng do toàn nữ diễn viên đóng. Anh Ngọc vai Kim Liên, Liên Phương vai quân hầu
và chị Tốn đóng vai tướng giặc Phong Lai.
Trong khi chúng tôi đang hóa trang, đột nhiên Bác bước vào,
tay cầm mảnh giấy đọc:
- Hồng Trang: Bà bầu.
Chị Hồng Trang lúc đấy là Trưởng đoàn Kim Phụng vội thưa:
- Thưa Bác, cháu đây ạ!
Bác gọi tiếp:
- Lệ Thanh, Lục Vân Tiên.
Tôi vội đứng lên:
- Thưa Bác, cháu ạ!
Bác cười:
- Con gái đóng con trai à?
Tôi thưa :
- Vâng ạ!
Bác lại gọi:
- Tướng giặc Phong Lai đâu?
Chị Tốn đang vẽ mặt, đeo râu,
vội bước ra.
Bác giơ hai bàn tay, lắc đầu
nói vui:
- Eo ơi, Tướng giặc, sợ quá!
Tất cả Bác cháu đều cười rộ lên
rất vui vẻ. Khi biểu diễn xong, các diễn viên đứng ra chào, được Bác lên tặng
hoa và bắt tay từng người. Lúc đến trước mặt tôi vẫn trong trang phục Lục Vân
Tiên - Bác nói vui:
- Dại thế, lúc nãy Kiều Nguyệt
Nga tặng trâm sao không lấy?
Tôi cũng cười, mạnh dạn thưa:
- Thưa Bác, vì Vân Tiên là một
tráng sĩ gặp người bị nạn giữa đường thì cứu giúp, vì việc nghĩa chứ không vì
vàng bạc ạ.
Bác cười gật đầu…
Bác đến thăm và nói chuyện với
Đại hội Ba đảm đang của phụ nữ Thủ đô
Ảnh Tư liệu
Đại hội Ba đảm đang của phụ nữ
Thủ đô lần thứ nhất, khai mạc rất trọng thể vào tối 1-12-1965 tại hội trường
Trường Đảng cao cấp Nguyễn Ái Quốc. Chiều 2-12-1065 (ngày họp thứ 2) vào khoảng
16 giờ, Đại hội vô cùng sung sướng, phấn khởi được đón Bác. Cùng đi với Người
có Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Anh hùng miền Nam Tạ Thị Kiều. Vừa thấy Bác, cả
Hội trường đứng bật dậy, vỗ tay ran như sấm lẫn với tiếng reo vô cùng phấn
khởi.
- Bác! Bác đến! Bác đến!... Hồ
Chủ tịch muôn năm! Hồ Chủ tịch muôn năm!
Sau mấy phút vô cùng sôi nổi,
Bác giơ tay ra hiệu (một cử chỉ thường có của Bác) cho Đại hội im lặng, rồi Bác
tươi cười chỉ vào chị Kiều và nói:
- Hôm nay, Bác dẫn “cô bé này” đến với Đại hội, các cô, các chú(Đại
hội có một số đại biểu là nam giới) có phấn khởi không?
Cả Đại hội vỗ tay rầm rầm xen
lẫn tiếng:
- Thưa Bác, có ạ!
Không khí Đại hội thật vô cùng
náo nhiệt, sôi nổi. Bác đã kể cho Đại hội nghe về những gương anh hùng của phụ
nữ ta trong thời kỳ bí mật, trong cuộc kháng chiến chống Pháp và sự hy sinh anh
dũng của chị em miền Nam trong chống Mỹ.
Thật bất ngờ, Bác rút trong túi
ra một cột báo của Báo Thủ đô ngày hôm đó, đọc tên bảy bà và chị, xong Bác hỏi:
- Các cô ấy có mặt ở Đại
hội này không?
Hội trường lại vang lên:
- Thưa Bác, có ạ!
Bác tươi cười nói:
- Hôm nay, Bác đọc báo thấy có
đăng thành tích của bảy cô là công nhân, là nông dân, là giáo viên… Bác rất
vui, Bác có mấy chiếc huy hiệu để tặng các cô ấy.
Mọi người sung sướng vỗ tay
tưởng làm vỡ phòng họp.
Sau cùng Bác hỏi:
- Các cô có muốn được Bác
thưởng Huy hiệu của Bác không?
Cả Hội trường lại phấn khởi trả
lời vang lên:
- Thưa Bác, có ạ, có ạ!
Vậy các cô về làm công tác cho
tốt, Bác sẽ thưởng!
Cả Hội trường lại vang lên như
sấm.
Vào nhầm nhà trẻ
Ở chiến khu Việt Bắc, một lần
Bác đến thăm nhà nữ đồng chí Loan, người đã kéo cờ ở Quảng trường Ba Đình ngày
2-9-1945. Vào đến nhà, thấy đông con nhỏ, Bác nói vui:
- Ồ tưởng đây là nhà cô Loan,
hóa ra mình vào nhầm nhà trẻ!
Biết Bác phê bình khéo, chị
gượng cười và báo cáo:
- Thưa Bác đây là tiểu đội của
vợ chồng cháu đấy ạ!
Bác vui vẻ bảo chị tập trung
"tiểu đội" cứ lần lượt, bé nhất đứng trước Bác chia kẹo. Chị đang
loay hoay sắp xếp đội hình, Bác bảo:
- Tiểu đội trưởng cũng đứng vào
hàng chứ!
Bác chia kẹo cho các cháu và
chị nữa. Khi đến lượt chị, Bác nói vui:
- Bác khen là cô đã có công
nuôi dạy các cháu ngoan.
Bác "Chấm bài"
cho một cô giáo
Ảnh Tư liệu
Sáng 17 tháng 9 năm 1958, Bác
đến thăm ngót 3.000 thầy giáo, cô giáo của toàn miền Bắc được tập trung về
Trường Bổ túc Công nông Trung ương để nghiên cứu tình hình nhiệm vụ của cách
mạng và nhiệm vụ của ngành giáo dục.
Bác nói chuyện với các thầy
giáo, cô giáo về nghề dạy học, nghề "trồng người".
Tại buổi nói chuyện này, có một
chuyện làm mọi người nhớ mãi và trở thành một kỷ niệm không thể quên. Lúc Bác
nói chuyện xong một cô giáo của Trường Lương Ngọc Quyến - Liên khu Việt Bắc lên
tặng Bác một món quà nhỏ. Mọi người thấy cô giáo trân trọng tặng Bác một chiếc
cặp ba dây. Bác mở ra: Trong cặp có 4 chiếc khăn mùi soa. Bác cầm một chiếc và
đọc to những dòng chữ thêu trên khăn. Đó là một bài thơ ngắn. Đọc xong Bác
trích ra hai câu và "chấm bài" ngay tại chỗ. Câu thứ nhất: "Bác
là ánh sáng quang vinh", Bác sửa: "Bác là Hồ Chí Minh" ; và
câu thứ hai: "Chúng con quyết trí hy sinh" lại được Bác sửa:
"Chúng tôi quyết chí hy sinh". Bác vui vẻ nói: "Quyết chí"
mà cô giáo viết sai chính tả thành "Quyết trí". Cả Hội trường cười
vui, làm không khí thân mật, đầm ấm, tình cảm giữa lãnh tụ với nhân dân mà ấm
áp như cha con trong nhà.
Gái mà làm anh nuôi à?
Đến thăm một đơn vị bộ đội
phòng không, đang giữa câu chuyện với ngót 500 cán bộ, chiến sĩ, Bác
hỏi:
- Có anh nuôi ở đây không?
- Có ạ!
- Các cháu lên đây.
Các cô gái ngày thường lấm lem than nồi, thế mà giờ đây lại
được Bác Hồ quan tâm, cảm động quá cứ ôm lấy Bác Hồ mà khóc. Bác hỏi vui:
- Các cháu làm gì?
- Chúng cháu làm anh nuôi ạ!
- Gái mà làm anh nuôi à?
Bác cháu bật cười vui vẻ.
Tâm Trang (Tổng hợp)