Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010

CHÚNG CHÁU CANH GIẤC BÁC NGỦ, BÁC HỒ ƠI...

“Trăng vào cửa sổ đòi thơ

Bác vừa chợp mắt, xin chờ trăng ơi!”

Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữa

Trăng trăng ơi, hãy yên lặng cuối đầu...

Trọn cuộc đời Bác có ngủ yên đâu

Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ!

Hỡi ai đó, xin chớ rời đội ngũ

Theo hàng hai, đi lặng lẽ tiến dần

Đừng khóc òa, hãy rón rén bàn chân

Bước nhẹ nữa, Bác Hồ vừa chợp mắt

Bác nằm đó, bộ ka-ki Bác mặc

Chưa kịp thay, Người vừa ngả lưng nằm

Nếu ta đoán không lầm: Bác mới đi thăm

Một xóm thợ, xem nơi ăn chốn nghỉ.

Nhưng không phải - vì khi ta ngắm kỹ

Trên má Bác Hồ cò in dấu chiếc hôn

Các cháu nhi đồng lớp học đầu thôn

Được Bác ghé thăm, Bác cho bá cổ...

Hỡi ai đó, cắn chặt môi, hãy cố

Đừng để cho tiếng nấc động tai Người.

Bác Hồ vừa chợp mắt ngủ đó thôi,

Trước giường Bác, ta nghẹn ngào đứng ngắm

Mái tóc Bác lẫn với màu gối trắng

Râu Bác thưa cũng bạc trắng một màu,

Ta muốn làm con nhỏ vuốt chòm râu

Từng sợi bạc dãi dầu sương, nắng gió.

Đôi dép lốp như cùng ta kể rõ

Người quên Người, dành hết thảy cho ta!

Từ có Bác Hồ, thêm rạng rỡ ông cha,

Tên của Bác đẹp thắm trang lịch sử...

Ta đứng lặng trước giấc Người yên ngủ!

Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữa

Trăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu

Trọn cuộc đời, Bác có ngủ yên đâu

Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ!

Hỡi ai đó đừng gục đầu ủ rũ

Bác dặn ta: nhớ Bác phải vươn mình.

Giường Bác nằm, chiếu sáng nữa trăng xanh

Chiếc giường một, suốt đời ta nhớ mãi...

Cạnh nách Bác, đồng chí đi bên ơi, có phải

Ta nhìn như chiếc quạt Bác hay dùng,

Chiếc quạt quê nhà, Bác vẫn giắt lưng

Cùng với khúc ca dao ngọt ngào, Bác thuộc.

Bên gối Bác còn ấm lời non nước

Ánh hào quang sông núi tụ trên mình

Bác chan hòa như biển lớn mênh mông

Hồn dân tộc kết tinh hồn thời đại...

Hỡi ai đó, như trẻ thơ khóc mãi

Hãy lau khô đừng để lệ chảy tràn

Bác không muốn ta chìm trong biển lệ khóc than

Trước khi ngủ, Bác dặn dò tha thiết

Vầng trán Bác in giấc mơ tuyệt đẹp!

Hãy đọc trong mi mắt khép: nụ cười.

Bác Hồ nằm, tay không để buông xuôi

Đặt dưới ngực như khi Người dạo mát.

Ôi ta nhớ hai bàn tay của Bác

Vỗ nhịp cho cả nước hát kết đoàn,

Ngày mai đây, khi giải phóng miền Nam,

Cả nước hát vắng bàn tay Bác vỗ...

Ta đứng lặng trước giấc Người yên ngủ!

Chúng ta hãy bước nhẹ chân, nhẹ nữa

Trăng trăng ơi, hãy yên lặng cúi đầu

Trọn cuộc đời, Bác có ngủ yên đâu

Nay Bác ngủ, chúng ta canh giấc ngủ!

Hỡi ai đó, từ Cà Mau về đủ

Tạm dừng bên nhường bước bạn bè xa

Hỏi có ai giàu hơn Bác Hồ ta

Người chợp mắt, cả năm châu cùng đến

Trên giường Bác, chúng con không thắp nến

Đã có trăng sao ôm ấp quanh Người

Bác yêu trăng như yêu một con Người

Trong thơ Bác, trăng với hoa là bạn

Giao thừa tới, từ nay đâu tiếng Bác

Chúc đồng bào chiến sĩ, giọng ngân vang

Giọng của Bác Hồ làm ấm cả không qian

Nghìn thế hệ mai đây còn ấp ủ...

Hỡi ai đó, siết chặt thêm đội ngũ

Người vẫy ta kia, môi Bác mỉm cười

Bác giữa Ba Đình rực rỡ nắng tươi

Trong tim óc chúng ta, Người vẫn sống

Bác dầu ngủ, kẻ thù đừng hy vọng

Ánh sáng Hồ Chí Minh mãi mãi soi đời

Bác thức tỉnh ta: giữ lấy kiếp người

Ta thức tỉnh, nguyện bên Người vĩnh viễn

Bác hãy ngủ giữa lòng đời lưu luyến

Với Mác-Lênin, giấc ngủ nghìn đời

Chúng cháu canh giấc Bác ngủ, Bác Hồ ơi...

HẢI NHƯ

Chiều 8-9-1969


Template by:

Free Blog Templates